Tiếu Diện Vương Gia – Phiên Ngoại 6

Khụ! cái này là giới hạn cuối cùng của ta rồi, cái này mà không là HE thì ta chịu thôi, híc! ta đang bị ốm đột xuất, các nàng thông cảm nha, cho nên post trễ +_+

KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU NGƯỜI…!!

Chốn hoàng tuyền nở rộ bỉ ngạn hoa, sắc màu đỏ rực diêm dúa rực rỡ kia thực sự xinh đẹp, đi qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy, có thể quên hết kiếp này mọi lưu luyến trần thế, quên đi tất cả chấp niệm thế gian….

Ba trăm năm, ba trăm năm y vì lời hứa với nàng, mà chờ mà đợi, không chịu bước vào lục đạo luân hồi, nay gặp được… cuối cùng cũng nghe nàng nói ba tiếng kia, hồn y cũng hóa thành tro bụi, dấn thân vào chốn hoàng tuyền, đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa y một bát mạnh bà than, uống vào có thể đầu thai làm người rồi….

Vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại, như là vương vấn người nào ở cõi trần thế….

“ Sao ngươi còn chưa uống…” Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này điều nhanh chóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà là có thể chuyển thế, chỉ có người này… cứ chần chờ không muốn uống…

“ Làm sao bây giờ, có thể không uống sao??” y khẽ lẫm nhẫm, y thật sự luyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nương tử của y, y thật sự luyến tiếc điều đó…

“ Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường thế gian ư…” Mạnh Bà thở dài nhìn y

“ Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, Hàn Kỳ sống còn có ý nghĩa gì đây…” y nhìn Mạnh Bà, bi ai cười…

“ Nàng ấy… ở một mình trên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn”

“ Nàng ấy… sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai chăm sóc cho nàng ấy đây”

“ Nàng ấy… cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lắng lo vì nàng ấy chuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng…. Ai lại ban đêm thức giấc vì nàng ấy đắp chăn cẩn thận…”

“ Nàng ấy, thích đào hoa như vậy, mỗi buổi sáng ai lại bẻ một nhành đào tặng nàng ấy…”

“ Nàng ấy thích ngủ như thế, ai có thể bên cạnh an tĩnh yên lặng nhìn nàng ấy…”

“ Nàng ấy…. thờ ơ như vậy, một chút không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, ai lại thay nàng ấy che chắn tất cả…”

“ Thực sự…. lo lắng, lo lắng nhiều lắm……”

Đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của nam tử, cũng không khỏi khiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than, nàng đứng đây không biết bao nhiêu lâu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, si nhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai…. Yêu đến ngây ngốc như nam tử này….

“ Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếu ngươi cùng người kia thực sự hữu duyên thì tin rằng cũng sẽ có một ngày gặp lại…” Mạnh Bà khuyên nhủ

Hàn Kỳ bất chợt cười nhẹ, khác với tiếu dung sáng lạng triêu dương như thường ngày, mà tiếu dung giờ khắc này của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyến luyến, lại có chút gì đó .. không thốt thành lời, y nói : “ nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao??”

“ Ngươi… hà tất gì phải khổ như thế chứ??” Mạnh Bà nghe y nói vậy, tự dưng cũng có chút mủi lòng, cố chấp đến như vậy sao, cả một đời bi ai vì tình, ba trăm năm khắc khoải chờ đợi, đến như vậy mà vẫn còn không muốn quên sao, thế gian này, si nhân như y…. cũng thật khiến cho người ta khó thốt nên lời oán thán…

“ Nếu không uống lên vong xuyên thủy, ngươi không thể luân hồi, thì cũng không còn cơ hội gặp nàng ấy….” Mạnh Bà cười khổ : “ đây là quy luật, chàng trai… nếu thực sự yêu đậm sâu, cho dù có uống vong xuyên thủy, thì tình vấn tình vương…. Cũng khó quên được…”

Hàn Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn bát vong xuyên thủy, khẽ nhắm mắt, y đạm cười, nâng lên bát vong xuyên thủy, một ngụm nuốt vào…

Mạnh Bà nhìn bóng lưng của y khuất dần, khuất dần trong đám người bước qua cầu Nại Hà, khe khẽ thở dài, nàng nhắm mắt, lắc lắc đầu…. thôi đi…!! Nam nhân ngốc như vậy, nàng cũng không muốn làm khó….

Tại sao Mạnh Bà lại không rõ, người kia sau đi đến nửa cầu, vong xuyên thủy y uống lên, tất cả điều nhổ ra ngoài, Mạnh Bà hiểu được chấp niệm sâu sắc của y, cũng biết rõ nghĩ suy trong y, cũng đồng tình với y… nhưng quy luật tam giới, nàng không thể trái

Nếu đi qua cầu Nại Hà, mà không uống lên vong xuyên thủy, nhất định mỗi bước đi sẽ giống như đi trên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, mỗi một bước đi, như là bước quan dung nham hỏa sơn, người kia đã nhổ ra vong xuyên thủy, thì từ con đường đi qua cầu Nại Hà của y… không phải dễ dàng gì

Nếu y có thể vượt qua, thì có thể an toàn đầu thai chuyển kiếp

Nếu y không vượt qua được, thì cả thế cả kiếp cũng chỉ có thể trở thành lệ quỷ

Xưa nay chưa từng có ai bước qua cầu Nại Hà một không uổng vong xuyên thủy, y là người liều lĩnh thứ nhất…

Nàng đã truyền ý thức của mình cảnh cáo cùng y, nhưng nam tử kia vẫn cố chấp làm vậy, Mạnh Bà thở dài…. Tình một tự! thật sự đẹp đến như vậy sao? một chữ tình cả ngàn năm nay, tiên giới không có ít vị tiên nữ bị hình phạt, không ít nam tử ở dưới cõi âm la bị vạn kiếp bất phục, cũng không ít nhân gian con người bị hồn phi phách tán, nhưng con người cũng được, ma quỷ cũng được, thần tiên cũng thế, chưa từng ngừng yêu, ngừng động lòng… có chăng cái bản năng đi yêu, sinh ra ai cũng đã có dù là nhân, là thần, là ma….

Nam tử bước đi khập khiễng, lảo đảo té ngã bao nhiêu lần, thân hình cũng đã chảy không ít huyết, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy đi tiếp cho hết con đường, vết máu của y trải dài khắp còn đường, từng vết máu nở rộ, lại mọc đên một đám mạn châu hoa, như là khắc khoải, là si niệm của y….

Nhanh đến rồi, chỉ còn hơn mười bước nữa thôi, dõi theo bước chân của nam tử, Mạnh Bà dường như cũng thấy được kỳ tích, nàng âm thầm chúc phúc nam tử…

Tám bước… bảy bước…..năm bước….

Một chút nữa, chỉ một chút nữa….. Mạnh Bà thầm than

Nam tử dường như không còn sức lực, thân mình ngã xuống, cả người nằm yên, dường như cứng ngắc… thất bại rồi sao, Mạnh Bà lắc đầu, một thoáng tiếc nuối cho nam tử kiên cường này. Rồi cõi u minh này lại thêm một lệ quỷ nữa, thật sự đáng tiếc….

Bỗng dưng đầu ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích…. Mạnh Bà giật mình, nam tử mặc dù không đứng dậy được, nhưng vẫn cố vươn sức mình lê từng chút, từng chút qua cầu ….

Cho đến khi bước cuối cùng đã hoàn thành, nam tử cố ngẩng đầu quay lại, nhìn nhìn về cõi trần thế, đôi môi cong cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, bạc môi khô khốc như thì thầm điều gì đó : ‘… nương tử…!! ta…chờ …nàng…’ rồi một luồng ánh sáng bao quát, ôm trọn lấy thân hình nam tử, biến mất…

Không biết từ bao giờ, khóe mắt của Mạnh Bà lại có chút cay cay, kỳ lạ thật, âm giới từ khi nào có bụi vậy, lại vương vào nơi khóe mắt của nàng??…

Mạnh Bà thở dài, lại tiếp tục công việc của mình…. nhưng là chỉ có nàng biết, hình bóng kiên cường của nam tử nhất định sẽ mãi in hằng trong trí óc nàng, đôi con ngươi thâm tình cố chấp của nam tử, ngàn vạn năm…. nàng cũng khó có thể quên đi, có lẽ vì tò mò, vì… nhiều lắm….

Và rồi một ngày…. Cõi âm ty này, Mạnh Bà trốn đi, nhảy vào luân hồi, đầu thai một lần làm người

Và rồi một ngày…., trải qua thất tình lục dục, Mạnh Bà quay lại….

Thế gian, một chữ tình… đúng là muôn hình vạn trạng….!! nhưng có thể được yêu, có thể yêu…. dù con người nhân sinh so với ma, với thần ngắn ngủi, nhưng thực sự đáng giá…..

Lại nói đến Hàn Kỳ, vong xuyên thủy bị y nhổ ra, những nhớ nhung, yêu thương của kiếp trước cũng không quên đi, nhưng là dù sao cũng đã ngậm vong xuyên thủy khá lâu, có một ít ngấm vào, thành ra chỉ ký ức về nương tử của y là y không quên, chứ những chuyện khác y cũng chỉ lờ mờ nhớ, chứ không rõ lắm, để rồi một lần nữa mở mắt ra nhìn thế giới, y bất ngờ vô cùng

Thế kỷ 21, nơi này chính là quê hương của nương tử sao? y một thoáng tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng khổ nỗi bây giờ y chỉ là một đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi, cho nên có tâm mà không có lực chẳng làm được gì…

Khi lớn lên một chút, y bắt đầu tìm hiểu thế giới tân kỳ này, hết cái này đến cái nọ, y say mê tìm tòi học hỏi, và dĩ nhiên cũng không bỏ quên việc suốt ngày nhớ đến nương tử của y

Người nhà của Hàn Kỳ vô cùng tò mò về đưa trẻ này, vừa mới chào đời, đã không khóc, khi ấy Hàn phụ cùng Hàn mẫu lo lắng vô cùng, cứ sợ đứa nhỏ này có chuyện gì, không ngờ hài tử của hai người cũng bình an vượt qua mấy tháng sơ sinh khó khăn, Hàn Kỳ bảo bảo chả hiểu sao ngay từ nhỏ đã rất nghịch ngợm với mấy đồ dùng trong nhà, đôi con ngươi trẻ thơ lắm tò mò, nhìn mọi việc thực sự rất tân kỳ, nhưng điều để cho hàn phụ, hàn mẫu vui mừng khôn xiết đó chính là Hàn Kỳ thực sự rất thông minh, mới chín tháng đã biết nói, một tuổi đã có thể viết chữ, học cái gì cũng rất nhanh. Lại thường xuyên nhảy lớp, với đứa còn thông minh hơn người như vậy Hàn phụ cùng Hàn mẫu cũng không biết, nên vui, hay nên lo nữa….

Mười tám tuổi, Hàn Kỳ trưởng thành, dung mạo thiếu niên lang tuấn mỹ hơn người, lại thêm tiếu dung sáng lạng triêu dương chọc không biết bao nhiêu phương tâm của nữ đồng học, nhưng mỗi khi có đồng học tỏ tình, thì Hàn Kỳ bằng hữu của chúng ta luôn luôn đạm cười, nói rằng mình đã có người trong lòng, khiến cho không biết bao nhiêu nữ bằng hữu lòng tan nát nha….

Thanh Ly là bằng hữu cùng lớn lên bên nhau với Hàn Kỳ, tính tình ôn hòa, tiếu dung tựa gió xuân, là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, Mỗi khi nghe Hàn Kỳ nói về ‘lão bà’ của mình, Thanh Ly chỉ còn biết cười khổ không thôi, hắn thực sự không rõ hai người bọn họ cùng lớn lên bên nhau, hắn còn chưa thấy cô gái kia nữa là, cũng không biết bạn thân của hắn có phải bị chứng bệnh hoang tưởng không nữa, nhưng là ánh mắt nhu tình như hải của Hàn Kỳ mỗi khi nhắc đến ‘lão bà của hắn’ kia, thật khiến cho y không thể thốt nên lời nào cho phải….

Rồi cho đến một ngày, trước cổng trường đại học nơi y đang học, Thanh Ly gặp được một người, một cô gái xinh đẹp, nụ cười ôn nhu dịu dàng tựa đóa bằng lăng…. Tâm y một thoáng ngừng đập, đầu đau đến khó thở….

Như một bản năng, y lại gần cô gái, dịu dàng vươn tay ra, và nói : “ xin chào! Có cần giúp gì không”

Cô gái ngẩng đầu nhìn y, cười khẽ : “ có thể giúp em mang cái này đến ký túc xá nữ đại học W được không, hành lí nhiều quá….”

“ Thì ra em cũng học trường đó à, năm nhất sao?” Thanh Ly ôn hòa cười

“ Ân!”

“ Em là Vân Tiểu Khuynh, rất vui được gặp anh, học trưởng…” cô gái mỉm cười, vươn tay ra….

Thanh Ly nở nụ cười, tiếu dung ôn hòa dịu dàng như nước : “ anh là Thanh Ly, hân hạnh được gặp em, Tiểu Khuynh!…”

“ Tỷ tỷ!….” Vân Tiểu Khuynh nghiêng đầu nhìn người phía trước, nhẹ giọng nghi hoặc, cô gái đứng đằng trước nghe thấy thanh âm của Vân Tiểu Khuynh, quay đầu lại….

Một đôi mắt phượng diễm lệ tuyệt luân, dung mạo cùng Vân Tiểu Khuynh giống đến bảy tám phần, chỉ có điều nếu như Vân Tiểu Khuynh ôn nhu dịu dàng hiền thục, thì nữ tử kia lại thuộc tuýp người lãnh đạm vô tâm, đôi con ngươi với cái nhìn nhàn nhạt xa cách, khiến cho người ta không quá dám lại gần, Thanh Ly một thoáng đánh giá, hai người này có lẽ là tỷ muội song sinh …

“ Tỷ tỷ, tỷ đến rồi sao?!” Vân Tiểu Khuynh chạy lại, ôm chầm lấy cô gái giống mình kia, đôi con ngươi rạng rỡ, tràn đầy vui mừng, cô gái kia một thoáng nhíu nhíu mi, nhưng cũng không đẩy ra Vân Tiểu Khuynh, vươn tay vỗ vỗ vai Vân Tiểu Khuynh, lên tiếng : “ đi thôi!”

“ Thanh Ly, cậu làm gì vậy!” bỗng một thanh âm vang lên, thanh âm từ tính trầm thấp quen thuộc, Thanh Ly quay đầu nhìn thấy thiếu niên từ tử tiến lại gần mình, cười khẽ : “ cậu hôm nay đến sớm thế”

“ Hàn Kỳ..!!!” Thanh Ly nhìn thấy bạn thân của mình, bình thường luôn cười cợt nhưng tự dưng lại đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, thanh ly một thoáng khó hiểu

Đã bao nhiêu lâu rồi…..

Từ lúc mở mắt chào đời trong thế giới này….

Gần hai mươi năm, hai mươi năm y luôn nhung nhớ, luôn tìm kiếm bóng dáng kia, dường như là điên cuồng, đến vô vọng….

Bên ngoài y náo nhiệt ồn ào, tiếu dung sáng lạng triêu dương, nhưng có ai biết, mỗi khi đêm về, chỉ còn một mình, nỗi nhớ nhung tha thiết giày xéo y từng chút, từng chút một….

Giờ khắc này đây, nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, thấy ánh mắt quen thuộc kia, và nét mặt… tưởng chừng là vô hỉ vô bi ấy… Hàn Kỳ chợt cười, dường như mọi đau đớn, tương tư bao nhiêu năm qua, tất cả chỉ là mây bay

Bởi lẽ, dù chịu bao nhiêu khổ sở, chỉ cần tương phùng…. Dù đớn đau gấp trăm vạn lần, y… cam tâm tình nguyện…..

“ Hàn Kỳ!.. sao vậy?!” Thanh Ly lo lắng, nhẹ giọng lên tiếng..

“ Không có gì, không sao đâu…” Hàn Kỳ cười khẽ, bước lại gần chỗ hai cô gái đằng trước, vươn tay trước mặt cô gái lãnh đạm, rạng rỡ cười, hai má lún đồng tiền in hằng trên má, tiếu dung ấm áp như ánh mặt trời, không sao khiến cho người ta chán ghét được, y nói : “ rất hân hạnh gặp em! Anh là Hàn Kỳ!”

Cô gái nhìn y, như là bị mê hoặc, cũng không rõ vì sao thấy tiếu dung sáng lạng kia, không sao từ chối được, vô thức vươn tay, nhẹ giọng đáp : “ Vân Tiếu Khuynh!”

Vân Tiếu Khuynh

Vân vụ như yên

Tiếu tựa phù dung

Khuynh quốc khuynh thành..!!

“ Tên rất hay, năm nay hoa đào nở thật sự đẹp, không biết em có muốn cùng anh cùng ngắm đào hoa không….”

“ Ân….”

Từng chịu mọi đớn đau lại ra sao

Từng nhận hết thống khổ lại như thế nào

Chỉ cần có thể gặp được người….

Thì….

Chờ đợi ba trăm năm có là gì?

Không uống vong xuyên thủy

Đau đến chết đi sống lại… lại ra sao?

Đơn độc nhung nhớ hai mươi năm

Tìm kiếm người hai mươi năm…. cũng có chi quan trọng đâu

Yêu người….!! dẫu mệt mỏi, dẫu bi ai… cũng không thể không yêu người, không thể… không yêu……

Yêu đến ngây ngốc, yêu đến dại khờ, yêu đến bất lực…. cũng không thể ngừng yêu người, không thể… ngừng yêu…..

Cả đời cả kiếp…. không ngừng yêu người…..!!!

—Nam Cung Dao—

154 thoughts on “Tiếu Diện Vương Gia – Phiên Ngoại 6

  1. Há2. Đấy kết này là quá tuyệt r. Cần chi nữa đâu. Tks nàg lần nữa nha. Hắc2.
    Nghỉ ngơi điều dưỡg tinh thần thôi nàg. Tuần sau còn lao vào viết truyện mới nữa chứ
    ủng hộ nàg 2 tay 2 chân luôn.
    Cố lên. Cha zổ. Cha zổ.
    Dao Dao number 1
    ilu

  2. @kunkun: nàg nha. Ta thấy kết thúc ntnày là ổn quá rầu mà. Dao Dao viết như vầy là ok r. mặc dù nói là PN trước buồn mình k thích. Nhưg là cũg chỉ nói vài 3 cảm nhận của mình thôi. Đây là truyện của Dao Dao mà. Nàg ý muốn kết như thế nào là của nàg ý nha. mình k thể chi phối đc.
    Nếu muốn theo ý mình thì ta nghĩ mình nên tự nghĩ ra 1 câu truyện r viết ra. Vì ta nghĩ mỗi người khi viết truyện đều có 1 cảm xúc, ý nghĩ riêng trong diễn biến và kết thúc. Nàg ý chiều theo chúg ta, viết thêm 1 PN là cám ơn nàg ý lắm r. Nếu nàg ấy k viết nữa thì mình cũg k trách đc.
    Dù sao cũg tks nàg nha
    Rág dưỡg thương nha nàg

  3. Tác giả ơi ! Tác giả à ! “ tiễn phật thì phải tiễn tới Tây Thiên” , vì lý do đó tác giả xinh đẹp giỏi giang tài năng của ta ơi ! Cầu xin tác giả viết thêm phiên ngoại “ tiếu diện vương gia” đi mà ! Năn nỉ đó ! Viết phần đám cưới và cuộc sống hạnh phúc của hai nhân vật chính đi . Như vậy tác giả mới có thể bù đắp cho việc đã lấy đi bao nước mắt của ta . Hic hic ….. tác giả đồng ý nha ! thời gian bao lâu cũng được , ta chờ . Ta sẽ chờ mà ( đừng thấy áp lực nha ).

  4. Đừg nên nha. để kết ntnày đi nàg. Mặc dù thấy thươg hàn kỳ đoạn đi qua cầu nại hà. Nhưg mà cuối cùg vẫn tìm đc.hp thì cũg đág. Ta thấy nàg viết PN này cực ổn. Có cả tiểu khuynh và thanh ly nha. Sog hỉ sog hỉ

  5. híc. hôm qua sau khi đọc xong PN kia dù rất thích nhưng khi đọc + khóc xong tâm trạng của ta đến tận hôm nay vẫn chưa hoàn toàn bình thường được >”< dù đã dặn lòng tạm thời đừng vào nhà nàng không ta sẽ lại lao đầu vào đọc lại PN kia nhưng vẫn không dằn được lòng mà lại ghé vào nhà nàng để rồi đọc cái kết khác của câu chuyện. kết thúc này là HE 100% và rất hay TUY Nhiên ta vẫn thích câu chuyện kết thúc ở PN5 là hoàn hảo rồi. __"____ có vẻ như ta khá bất đồng ý kiến với mọi người nha =.=

  6. Đọc cả bộ truyện có lẽ mình mới cmt lần thứ 2. Nhưg mình chưa pỏ 1chương nào đâu ý. Kết rùi nên mình mún nói cảm ơn Dao rất rất nhiều vì truyện wá hay lun ý,mog Dao sẽ viết thêm nhiều truyện hay nữa.*Bắt tay*.

  7. hu ta vừa đọc lại lần nữa PN này dù nó không khiến ta xúc động nhiều , ấn tượng nhiều như PN trước nhưng nó vẫn lấy được nước mắt của ta nha. đọc đến đoạn y nói : “ nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao??” ta 1 lần nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình để rồi lại rơi nước mắt, mối tình này, chấp niệm này … làm ta cảm động cũng làm ta ghen tị 😦 đời người mấy ai may mắn gặp người yêu mình đến như vậy? có chăng cũng chỉ xuất hiện trong giấc mơ mà thôi – một giấc mơ không có thật !

  8. aizz, coi như là nàng chuộc đc lỗi vs đọc giả nhưng mà *lại đập bàn 1 cái, đứng bật dậy lật lun cái bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻ *~~ sao nàng vẫn ngược thân tiều Kỳ Kỳ của ta hả (屮゚Д゚)屮????????
    nhưng so ra thì “mẹ kế” như nàng vẫn còn nhân tính đối vs “con” của mình a ಠ_ಠ!!cũng còn wan tâm đến Tiểu Khuynh vs Thanh Ly, cho họ đc ra đời trong một thế kỉ hiện đại, đc gặp gỡ nhau trong 1 hoàn cảnh đẹp (cái cảnh gặp nhau trc cổng ĐH, có cánh hoa đào bay lả tả đối vs ta mà nói là đẹp nhất, thường thấy trong truyện tranh đó ╮[╯▽╰]╭)
    xem ra, tuy nàng có ngc tiểu Kỳ Kỳ ở khúc đầu ╭ (╰_╯)╮, nhưng để họ gặp nhau trong khung cảnh lỡn mợn nì nên ta xí xóa nhé!
    ta thik cái tình tiết nho nhỏ của nàng, rất nhỏ, nếu ko để ý ta cũng ko thấy, cái đoạn “Lại nói đến Hàn Kỳ, vong xuyên thủy bị y nhổ ra, những nhớ nhung, yêu thương của kiếp trước cũng không quên đi, nhưng là dù sao cũng đã ngậm vong xuyên thủy khá lâu, có một ít ngấm vào, thành ra chỉ ký ức về nương tử của y là y không quên, chứ những chuyện khác y cũng chỉ lờ mờ nhớ, chứ không rõ lắm, để rồi một lần nữa mở mắt ra nhìn thế giới, y bất ngờ vô cùng” ===>>>>> Tiểu Kỳ ko nhớ là ai đã hại mình trúng cổ độc, làm nương tử của mình ko đi đc nữa, và người hại họ ko ai khác chính là Tiểu Khuynh, mà người nối giáo là Thanh Ly. Để rồi cuối cùng họ lại là bạn thân, là chị em. Dựa vào chỗ này thì ta thấy nàng vẫn còn thương “con” của mình sanh ra, nhất là những đứa con bị bỏ rơi bên lề a! chứ nếu mà Tiểu Kỳ còn nhớ thì chắc j` đã có kết cục này hen!
    cuối cùng, cho ta nói lời tạm biệt đến các nhân vật trong bộ truyện này, hơn 1 tháng rưỡi theo dõi, iu mến các nhân vật cũng như iu mến tác giả là nàng, ta đành phải đau lòng, dứt tóc, dứt áo, đập bàn, đập ghế, chùi nước mắt mà chia tay Tiểu Kỳ cùng Khuynh tỷ (aaa… đau lòng vô cùng TT^TT).
    P/S: ta chờ bộ “Thần y đáng yêu” của nàng a, để xoa dịu nỗi đau thương mới chia tay “người iu tinh thần” của ta (*´▽`*)

  9. ta đọc truyện của nàng ;lâu rồi nhưng giờ mới comt, ta xin lỗi nhiều nha. khả năng viết truyện của nàng ngày càng lên tay đó. đọc truỵện của nàng ta thấy nhẹ nhàng, đi sâu vào lòng nguời nhưng ta k đến mức khóc như các nàng khác * mỗi nguời một cảm xúc riêng mà, hì*
    trên đời này tìm đâu ra nguời yêu mình như Hàn Kỳ, quả có chang chỉ là giấc mộng, mộng có đẹp rồi cũng tan, giật mình tỉnh giấc, đâu đớn lòng, vậy nên hay k có giấc mơ đó?

  10. hic, vậy là mình cũng còn thuộc dạng may mắn vớt vác được lão chồng cũng na ná dzới kỳ kỳ oy, hehe. sau này ko biết sao chứ giờ là very happy lun. hức, đọc truyện=> khóc=> chồng phán 1 câu: rãnh. ực ực, cho nguyên cái điện thoại bay vô người chok luôn, kaka. có ai ác hơn ta ko?
    vợ ngồi đọc truyện, chồng chăm con, rửa chén, lau nhà làm cơm .. hehe, tới giờ cơm chưa có cơm, hăm he nhịn đói ko ăn, hé hé => có người năn nỉ tiếp.
    ( mún có được cảnh này, ta đã lặn lội rơi nước mắt n+1 lần oy; khổ vì chồng 1 , mà khổ vì gia đình chok tới …. đếm ko nổi, hic hic)

  11. chúc mừng tỉ, đến bây giờ tỉ là người thứ 3 mà e biết đấy. ng đầu tiên là chị e, người thứ hai là chị cùng chỗ làm con bạn và người thứ 3 là chị đó ^0^

    @ dao dao là ta chia tay ngta trước mà. sao có thể trả thù ngta được chứ >”<

  12. Không đc đâu….ta khóc rùi….đọc 2 phiên ngoại nhà nàng ta ơi nước mắt lun á…ko chịu đâu….sao iu nhau….mong ước đơn giản bên nhau đến tuổi già….cố gắng bảo vệ đến vậy sao kết thúc bi thảm thế……ko chịu đâu…..cái đó gọi pà OE thui…..:((:((:((

  13. vẫn buồn chứ nàng.. tình yêu đầu của ta mà >”< mọi người cú khuyên ta quay lại với ng ý nhưng ta chịu. chăng làm như thế được á. ai cũng bảo ta độc ác, vô tâm, ta sẽ chẳng yêu ai hơn chính bản thân ta nữa __"___ k biết đúng k nữa

  14. thi 11 môn trong đó có 3 môn nâng điểm 2 môn thi lại 2 môn thi lại diểm rõ cao môn nâng diểm thì … >”< đã mất tiền thi nâng điểm mà điểm còn kém hơn so với lúc chưa nâng T^T ôi cái cuộc đời nầy ta đi chết đây !!!! trước khi chết ta phải ho ngs được vài chap truyện mới của nàng đã ^0^ mà nàng đã hết mệt chưa? định khi nào bắt tay vào viết bộ kia đây ????

      • không hẳn là thích đâu nàng. phải tùy hoàn cảnh + nội dung câu truyện ta mới thích cái kết BE or HE thôi. giống như bộ ” Ân! không sao cả ” ta thích cái kết BE hơn là HE vì ta thấy truyện đấy kết HE quá là gượng gạo và bạn editor cũng có cùng cảm nhận và chỉ edit đến phần gần cuối câu truyện thôi.chứ nói thật với nàng ta k thích mấy bộ ngược luyến tàn tâm cho lắm. BT tránh xe nhưng thỉnh thoảng nổi hứng thì tìm đọc >”< ta là con người tùy hứng và cảm tính lắm ý

        p.s nàng đã đọc truyện đó chưa? nếu chưa nàng đọc thử đi, ta thấy bộ đó khá hay! nói chung là đọc được

        • nói thật, ta ko đọc ngôn tình lâu rồi ( hơn nửa năm)… bây giờ chủ yếu là viết thôi, còn thích thì đọc vài bộ đam mỹ, hay nữ tôn, chứ ngôn tình chắc hồi xưa ta đọc nhìu quá, thành ra bây giờ mỗi khi mở một bộ ra, là cảm giác ngán ngán làm sao ấy, ko muốn đọc nữa >”<, !!

        • ” Ân, không sao cả” là đam mĩ mà nàng nói thật ta đọc đam mĩ nhiều hơn ngôn tình mấy tháng gần đây mới chăm chỉ đọc thôi dạo trước cứ onl là đọc đam mĩ hoài chẳng quan tâm đến máy thứ #

  15. eh, chị dao dao có truyện khác kết thúc BE hơn phiên ngoại 5 của truyện này à? hoho em phải xem thử mới dc. cái này em xem từ đầu tuần nhưng = dt ko gửi com dc, giờ viết mấy dòng đây.

    tại sao ko phải là đời đời kiếp kiếp mà chỉ là cả đời cả kiếp nhỉ? nói thật cả đời cả kiếp suy nghĩ của em khi đọc câu này nó chỉ là tình yêu trong 1 kiếp gặp nhau. đời đời kiếp kiếp nghe tuy cổ + cũ thật nhưng em thích hơn. phiên ngoại 6 này đọc xong em vui lắm, tuy chị dao dao ko làm tới bến luôn, tạo cảm giác kết thúc nửa OE, nửa HE @@

    à mà tới bây giờ dư âm của kết thúc vẫn còn đây, và em cứ trăn trở + suy nghĩ, sau cùng lại có 1 câu hỏi mà em vướng mắc ko giải đáp dc. chẳng là trước hàn kỳ có đi săn, bắt dc con gì đó (hồ ly chăng? nhưng dù sao cũng tự xưng mình oách mà) lông trắng muốt, mềm nữa. nhưng mà lúc đó chỉ nói là cuộc tranh giành tiếu khuynh giữa người và thú thôi, lần xuất hiện cuối cùng của nó là đoạn tiếu khuynh đưa cho tiểu hồng hay tiểu họa gì đó đem đi (lúc này đã tóc trắng rồi thì phải). chứ tới tận hết truyện thì lại ko nhắc gì tới nó nữa @@, thật sự em ám ảnh điều này lắm, muốn nhận dc 1 câu trả lời.

    thứ 2 dc xem truyện mới rồi dzui quá ^^.

    • thì ngay từ đầu ta đã nói, nó chỉ là thêm chút cho vui thôi, không có ảnh hưởng gì nhìu, lúc đầu khi nghĩ ra con vật này, ta nghĩ đoạn cuối là dùng huyết của nó cứu hàn kỳ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dùng đôi chân của khuynh khuynh đổi lấy mạng của kỳ kỳ lại có ý nghĩa hơn, đến đây, tiểu động vật coi như mất tác dụng +_+

  16. huhu.truyện cảm động quá nàng ơi.thật là tiếc khi ta mới đọc gần đây nên không lấy được cái tem nào cả.tiếc quá aaaaaa..ta hâm mộ nàng quá đi.nói chung cảm xúc của ta sau khi đọc truyện này không thể tả được . buồn cũng buồn mà vui cũng vui.buồn vì kết thúc bi thảm ở cổ đại.vui vì cuộc gặp gỡ ở hiện đại. ta rất thích cách sủng nịnh, cách ngây ngô của HÀn Kỳ, thích cái cách lãnh đạm luôn che dấu tình yêu của Tiếu Khuynh.Tóm lại ta yêu truyện này.hichic

  17. Truyện nhà nàng cảm động thiệt nha…
    Lúc nào cũng thế… Nước mắt rơi hoài luôn nè…

    Một Vân Tiếu Khuynh luôn lãnh đạm nhưng cũng rất mạnh mẽ…
    Một Hàn Kỳ lãnh khốc nhưng cũng rất trẻ con…

    Một câu chuyện tình yêu buồn và cảm động…
    Một mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng vẫn là chờ đợi…

    P/S: Góp ý truyện nhà nàng nè…
    Ta cảm thấy truyện nhà nàng kết thúc chung 1 mô-típ >.<
    Truyện nhà nàng miêu tả tâm trạng khá kĩ, có chiều sâu nhưng lại ở mặt tình cảm nhiều, nam chính chưa thật sự có tính cách vì có lẽ thiếu 1 chút gì đó nghiêng về quá khứ và ở cả hiện tại, nàng vẫn kí họa nhân vật chung 1 mô-típ mô tả, ta cảm thấy bộ KHUYNH THÀNH, khả năng viết của nàng có vẻ cứng hơn… Ở bộ này, cách viết của nàng có chút hơi "nhạt"… ^^
    Dù sao cũng là 1 trong n~ bộ "sủng" xuất sắc mà ta từng đọc… Chayo ^^

    • uh! thanks nàng góp ý, kết thúc chung một mootuyp thì thật ra mới đầu bộ này ko có PN6 đâu, chỉ dừng lại ở PN 5 thôi, nhưng nhiều người ‘khóc’ quá, iu cầu ta phải cho cả hai BE cho nên phải viết PN 6 thôi, cho nên kết thúc hơi giống VKT đó ^^

      còn cách viết bộ này hơi ‘nhạt’ ta cũng công nhận như vậy, mà ta cũng cố ý như thế, ở bộ này, nội dung ngắn gọn lắm, chủ yếu xoay quay 2 nv chính à, chỉ là mootjc cuộc tình bình thường, điềm văn, ko lắm sóng gió thôi, không như VKT có đầy đủ ngũ vị tình iu, có tình thân và lắm chân lý, bộ TDVG này ta chủ yếu đi sâu vào khai thác cái tính cách cùng với cuộc sống từ của 2nv chính mà, nhẹ nhàng, ôn ôn, ngọt ngào lại chút gì đó nước mắt….

      VKT rất ‘hoa lệ’ hoa lệ trong cả nhân vật lẫn ngôn từ thì TDVG rất ‘bình thản’ bình thản trong cốt nhân vật, đối thoại và văn phong ^^

  18. đọc hơn bốn chục trang mà giờ mới cmt, ta thành thật xin lỗi nàng nha.truyện hay quá cơ, HE, Se đủ cả.lấy của ta n nc mắt quá. và cả niềm vui nữa,Thks nàng rất nhiều. moa moa moa ❤

  19. Huhuhuhuuu…. Cảm động….cảm động quá a!!!!!!!! Híc..híc…!!!! Kỳ Kỳ quá yêu Khuynh Khuynh… Yêu đến ngây ngốc…Yêu đến dại khờ…. đến bất lực… đến Si luyến…. huhuhu…… Giá như đời này có tình yêu như thế thì thật hay quá…!!!! Híc!!!!! Cảm động… *chấm chấm nước mắm…. ủa nhầm… nước mắt*…. À…. Năm Mới em chúc Dao tỷ sức khỏe dồi dào… Mãi mãi xinh đẹp.. Luôn luôn Học giỏi…. Và Có ý tưởng mới viết Truyện ngày 1 hay nha…!!!!! ^^!!!!!!!

  20. Chào Dao Dao (không biết xưng hô như vậy có được không!? ^^)!
    Mình là khách, bỗng dưng mà biết đến Vô Tình Lâu và Tiếu diện vương gia, Lãnh đạm vương phi. Nhưng đây là lần đầu tiên mình rơi nước mắt trước một chuyện tình cổ đại, dù trước đó mình đã đọc không biết bao nhiêu truyện cổ đại và xuyên không. Mình tán thưởng bạn một cái!
    Thật sự là không có nói ngoa, mình đã khóc đến ướt cả bàn phím máy tính! Có lẽ truyện này không bao giờ mình quên được. Bạn miêu tả nội tâm rất đạt, cách diễn đạt thì không cần bàn cãi. Mình thấy thương cho Hàn Kỳ lắm, không uống vong xuyên thủy mà bước qua cầu Nại Hà, chỉ biết đếm được từng bước chân mà thôi, nhưng Hàn ca vẫn cố gắng đến cùng! Chỉ để lưu giữ lại kỷ niệm cùng Khuynh tỷ! Mà nói thật nhé, lúc đầu mình cứ nghĩ đây là một câu chuyện thuộc thể loại hài, vì nó buồn cười quá, nhưng càng đọc về sau mình lại càng thấy nó hay chỗ nào, hấp dẫn và bi thương chỗ nào! Chuyện tình của hai người không đơn giản như những suy đoán ban đầu của mình, nó rất cao cả, sâu đậm và … nói sao nhỉ, có lẽ là không có cách gì nói lên được cái chữ Tình mà hai người dành cho nhau!
    Ây da, mình lại khóc nữa rồi! Mình dễ rơi nước mắt lắm, nhất là trước một câu chuyện cảm động. Chúc mừng Dao Dao nhé!

  21. Haizz đọc đi đọc lại ko biết bao nhiêu lần rồi đó…
    Dao Dao ah nàng biết nàng làm ta mất bao nhiêu lit nước mắt với truyện của nàng không hả???

  22. ket qua co hau rat hay. neu la o the joi co dai thi hay hon nha nhug nhu the nay cug ok rui. neu ko co pn nay thi khoc den het nuoc mat wa. thanks nag Nha. hi vog nag se co nhiu tieu thuyet moi nha ket qua co hau nha. neu ko thi buon lam hixhix dam bao ai doc truyen cua nag cug roi le cam dog wa hixhix

  23. chào nàng, lúc đầu đọc vồn định đọc chùa cơ nhưng cuối cùng lại không nhịn đ viết cho nàng mấy dòng^^. Đầu tiên ta rất thích cách viết của nàng, rất nhẹ nhàng, tình yêu của 2 nhân vật chính tiến triển không nhanh nhưng lại rất đi vào lòng độc giả, khi đọc xong ta đã tự hỏi không biết từ khi nào tình cảm Kỳ ca và Khuynh tỷ đã nảy mầm, bám rễ sâu trong tâm khảm như vậy. Motip truyện không quá mới mẻ hay kịch tính nhưng lại có một sức hút riêng, tình cảm của các nhân vật dù là chính, phụ hay phản diện đều để lại một ấn tượng dặc biệt. Cho nàng biết, ta rất thích nam chính thâm tình nên rất thích các truyện của nàng. Nhưng ta có một góp ý nho nhỏ đó là trong truyện đừng dùng quá nhiều từ Hán vì nó dễ gây khó hiểu cho câu truyện (ta thấy nàng dùng nhiều từ Hán trong truyện của mình, cố gắng sửa nha ^^)
    P/S: Ta rất thích cách nàng kết thúc truyện là HE nhưng phiên ngoại lại SE thảm thương luôn, nó rất tốn nước mắt nhưng lại cho ta một ấn tượng mạnh với bộ truyện nhưng cầu nàng sad quá không độc giả chúng ta sẽ rất thương tâm a TT_TT, tốt nhất cuối cùng nàng để cho nhân vật chính có một cái HE đi, coi như chiều lòng chúng đọc giả ha. Dao Dao xinh như vậy không thích hợp làm mẹ kế đâu ^^

  24. *Lật bàn* Why?? Tại sao….truyện of tỷ lại hay thế a~! Ta ds đi ds lại vẫn cứ khóc như thường :(( Btw, hình như lần đầu cmt cho tỷ..đó h toàn ds chùa 😀 Ta rất thik truyện của tỷ viết nha~ Cố gắng nhé :))

  25. Truyện của nàng lấy đi 1 lít nước mắm,ý quên nước mắt của ta rồi, làm ta khóc sưng mắt luôn :(( Ta hận ta hận :((
    Nhưng dù sao cũng cám ơn nàng đã viết bộ này,bộ truyện ta thấy hay nhất ta từng đọc *ôm Dao Dao* 😀

  26. tuy rẳng tới bây giờ, muội mới đọc trỵn của tỷ nhưng mà trỵn tỷ thật là lấy nhiều nc’ mắt của muội r`.lúc đầu muội chỉ nghĩ~trỵn này cũg tương tự 1 số trỵn XK muội từng đọc.nhưng muội sai r`…híchíc…trỵn này là trỵn cảm động,SỦNG nhất trong n~trỵn muội từng xem…iêu tiểu Ky chết đi được…tiểu Kỳ iêu Khuynh tỷ đến khắc cốt ghi tâm luôn..đọc từ PN5 đến PN6. muội khóc như mưa.ước gì có 1 tiểu Hàn Kỳ cũg~ iêu muội như dzậy nhỉ(nói thật cho tỷ péc.muội đã ốm, đọc trỵn tỷ xog.chắc muội khô máu luôn quá.cảm động quá mà..híchíc…)

  27. Nói sao nhỉ…Câu chuyện này mình đã đọc rất nhiều lần rồi, nhưng mà lần nào mình cũng khóc 🙂 Nội dung từ đầu đến cuối đúng là không có gì hồi hợp nổi bật…nhưng mình lại rất thích cái cách bạn diễn tả nội tâm nhân vật, cả truyện của bạn dù nhân vật là thiện hay ác, mình cũng hk cách nào ghét được… Bởi cuối cùng, mỗi nhân vật đều có một cái kết khiến mình thỏa mãn 🙂
    Sau cùng, cảm ơn bạn vì đã viết ra câu chuyện này.
    Ngày lành ❤

  28. lúc đọc PN 5 mà xót cả ruột, đọc PN 6 mà k nói nên lời
    Truyện rất tuyệt, là 1 trong số ít truyện thiếu “mức độ ân ái cao” mà mình vẫn bị thu hút, cảm ơn bạn rất nhiều!
    Chúc bạn may mắn cùng những bộ truyện tiếp theo!

  29. PN5 cho ta cảm nhận được một tình yêu sâu lắng, một mối tình khắc cốt ghi tâm…300 năm y đợi chỉ để được nghe 3 từ ấy của nàng, ruốt cuộc cũng đợi được, giây phút tương phùng ngắn ngủi, nàng dùng một đời tưởng niệm, linh hồn y tan vào cõi u minh để được chuyển kiếp luân hồi, PN6 y chấp niệm không quên được nàng, 2 người cuối cùng được gặp nhau, hy vọng ước nguyện bên nhau mãi mãi. Kết vậy mỹ mãn lắm rồi nhưng ta vẫn mong phần hiện đại của Kỳ Kỳ và Khuynh Khuynh a *nũng nịu*

  30. Mọi người đều cmt thỏa mãn tặng nàng, nhưng ta không biết nàng có nghĩ tới tình tiết này không nhỉ, đảm bảo bà con sẽ đập bàn đập ghế đập máy tính vì tức hộc máu. Nàng cứ viết thêm vài dòng rằng sau lần gặp này 2 ng yêu nhau cũng như trước giờ, sau đó Vân Tiếu Khuynh lại biến mất, xuyên không về quá khứ đi. Máy tính sẽ dễ hỏng lắm đấy. Ta phục nàng ở kỹ năng troll siêu hạng, ngay cả phiên ngoại cũng ráng ngược bé Kỳ nhà ta,

      • Heiz, nàng làm ta ám ảnh suốt cả đêm k ngủ được, biết trước cái SE là ta không coi rồi, tim ta yếu đuối, chịu không nổi liên hoàn shock nàng gây ra. Thật ra SE có cái hay của nó, man mác buồn , ngọt ngào, luyến tiếc và có gì đó thực tế.Ta cũng bỏ ngang Khuynh tẫn thiên hạ vì độ ngược tâm của nó. Ta không chịu nổi hình ảnh Khuynh Vũ mỏng manh như tùy thời có thể biến mất và rồi cuối cùng chỉ còn lại sự luyến tiếc. Còn truyện của nàng sở dĩ ta đọc hết vì ta không thấy được sắc buồn của nó. Nó ngọt ngào, dễ chịu và ta nghỉ nếu nó là HE sẽ rất hoàn chỉnh, SE làm nó mất đi hoàn chỉnh vốn có. Ta biết mỗi người có một sở thích riêng nên k thể nói đúng hay sai. Hy vọng nàng có thể viết tiếp 1 bô truyện SE và mang sắc buồn hoàn chỉnh ^^

  31. Xin Chào ! lần đầu ghé qua VÔ TÌNH LÂU cứ ngỡ tên “vô tình” thì sẽ vô tình không ngờ là lại thâm tình. ta.. không biết nói gì nhiều chỉ là đã tìm hiểu qua bộ truyện này. rất khâm phục và đa tạ Nam Cung Gia chủ đã viết nên 1 chuyện tình đẹp thế này ^^
    thật thất lễ vì ta xem hết truyện mới com cho nàng.. thứ lỗi tại xem = DT đó mà ^^

    -cảm ơn nàng-

  32. Truyện hay quá! Chắc phiên ngoại 6 mới là HE nhất vì dù Vân Tiếu Khuynh không bị hành thích và kịp nói câu ‘ta yêu ngươi’ với Hàn Kỳ thì cũng không đi được. Nhưng mà khổ cho Hàn Kỳ quá, lần đầu đợi 5 năm, lần thứ hai đợi 300 năm, lần thứ ba đợi gần 20 năm nữa.

  33. tuy ta vẫn kết PN 5 hơn nhưng mà ta lại không thích SE mấy nên PN6 này ta cũng rất thích a~ , ta còn đang cày nốt bộ vũ khuynh thành với bộ thần y đáng yêu của lãnh khốc nữ vương của nàng nữa ! nàng viết hay lắm , ủng hộ nàng !!! ^^^

  34. nàng à ta đọc bộ này cả chục lần rồi mà lần nào nước mắt cũng rơi như mưa.
    nàng gắng tu luyện rồi cho ra thêm nhiều bộ như vầy nữa nha.
    yêu nàng!!!!

  35. Đọc chuyện của Nam Cung Da bao nhiêu lần dù có cả trăm hay cả ngàn lần nhưng vẫn không thể kiềm được mắt nhiễm tầng sương, tâm thì nhói và vẫn cố chấp đọc! Hazi, Nam Cung Dao tác giả duy nhất đem lại cho mình cảm giác rung đồng từ chính trong tận tâm

  36. Tự nhiên hôm nay ta nhớ đến truyện này,vô coi lại, mà thấy truyện đc st từ 2012-2013,ta chợt bất ngờ nàng ạ!Bất ngờ lắm luôn!Ta nhớ là mình đã rất hóng kt HE với mọi ng(lúc đó xài đt cùi bắp k vô comt đc^^),đã 4-5 năm rồi mà ta cứ tưởng mới đọc năm ngoái thôi đó nàng!Truyện này của nàng làm ta khắc khoải quá mà.Thanks nàng nhiều!Yêu nàng!Mong những truyện mới của nàng. À,viết xong ta mới nghĩ ra:”Phải gọi là tỉ chứ ha?”,ta lười xoá rồi viết lại mong tỉ thông cảm:))))

Gửi phản hồi cho Nam Cung Dao Hủy trả lời