THẦN Y ĐÁNG YÊU – PHIÊN NGOẠI 11

Qùa chúc mừng năm mới, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Dao, dù ta đã không viết truyện cũng gần 1 năm rồi ^^

MỘNG

“ Vậy nếu như kiếp sau ta là nam nhân thì sao?!” Lạc Khanh Nhan cười cười hỏi y

“ Ừ, lúc đó chúng ta cùng đoạn tụ”

“ Ha hả, vậy nếu ta là nam, ngươi là nữ ?!”

“ Vậy thì Nhan Nhan nhất định phải lấy ta….”

“ Uhm, nếu như ngươi vẫn đẹp như vậy, thì ta sẽ nghĩ đến vấn đề đó” Lạc Khanh Nhan nghiêm túc nói. Dung Phượng Ca tức giận: “ Vậy lỡ như Phượng Ca xấu, rất xấu thì sao?!”

“ Lúc đó a….” Lạc Khanh Nhan cười dài, tủm tỉm nhìn y. Dung Phượng Ca bĩu môi: “ Lúc đó dù Nhan Nhan không muốn lấy, Phượng Ca nhất định cũng sẽ để dành nhiều tiền, sau đó tự mua kiệu hoa, tự mình gả cho Nhan Nhan, Nhan Nhan không lấy cũng phải lấy”

Thần y đáng yêu của Lãnh Huyết Nữ Vương, nam cung dao, phiên ngoại, Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca, Mộng

Mười ngón tay thoăn thoắt trên từng dây đàn, nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng cũng không thiếu ba phần mạnh mẽ trong đó

Đó mà một đôi tay đẹp, cực đẹp

Kia thanh âm, rất hay, dịu dàng sâu lắng lại thêm chút lửa cháy nồng nàng, tạo nên một khúc đàn tuyệt diệu

Lê hoa khai, một trời hoa trắng muốt, đung đưa trong gió, thoang thoảng đâu đây, lãnh hương thấm đượm. Những cánh hoa trắng muốt, rơi nhẹ, tung bay bốn phương, cũng chạm xuống mặt đất

Lác đác, vài cánh hoa rơi, rơi vào mái tóc đen huyền, lại lưu luyến trên lam y thanh nhã

Nàng vươn tay, phủi nhẹ cánh hoa rơi trên áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào sợi tóc đen, lấy đi cánh hoa trắng kia, thả xuống mặt đất

Tiếng đàn vẫn tiếp tục, không nhanh không chậm, da diết mà cũng rất dứt khoát

Nàng đứng, y ngồi

Không tiếng động, không một lời nói, quanh quẩn đâu đây, cũng là tiếng đàn dập dìu sâu lắng, và cả những cơn gió nhẹ, mang theo cánh hoa trắng, phi vũ cả một chân trời

Mãi một lát sau, đàn dứt, không gian như tĩnh lại

Bình thản

“ Khúc mới?!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ

Dung Phượng Ca nghiêng đầu nhìn nàng, hàng mi rũ xuống, quay đầu, không nói, đôi chân mày, vươn lại, cũng là nhàn nhạt ưu sầu

“ Sao vậy?!” Lần đầu tiêng thấy Dung Phượng Ca lạnh nhạt với mình, Lạc Khanh Nhan ngạc nhiên hỏi, bản thân cũng đang suy ngẫm lại, không biết nàng có làm chuyện gì có lỗi với y không.

Dung Phượng Ca buồn bực, không có ý định lên tiếng

Lạc Khanh Nhan buồn cười, nhưng cũng không dám cười, sợ y thẹn quá thành giận, nàng ngồi xuống bên cạnh y, lên tiếng: “ Ta lại chọc ngươi không vui ư?!”

“ Không có!…” Dung Phượng Ca nhẹ giọng nói, bất chợt thở dài.

Lạc Khanh Nhan vươn tay, vuốt nhẹ lên hàng mi của y: “ Đừng thở dài”. Tay nàng chạm nhẹ lên khuôn mặt, lưu luyến lướt qua đôi gò má, rồi chuyển ra sau gáy, vuốt mái tóc đen, động tác linh hoạt như mây bay nước chảy, tưởng chừng đã làm trăm ngàn lần.

“ Hay là Phong Nhi nghịch ngợm, chọc đến ngươi?!” Lạc Khanh Nhan suy đoán. Haizz! Ai nói tim của nữ nhân như châm dưới đáy bể? Theo nàng thấy, nam nhân cũng không thua kém a.

Dung Phượng Ca cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai nàng, khẽ nhắm mắt, thanh âm nhẹ hẫng: “ Không phải, chẳng qua gặp phải ác mộng thôi”

“ Ác mộng?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, ôm lấy thắt lưng của y, nói: “ Ngươi gặp ác mộng, lại giận ta?! Tiểu Phượng Ca à, ngươi cũng quá vô lý đi!” Dung Phượng Ca bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “ Hừ!”

“ Được rồi, nằm mơ thấy gì lại khiến cho ngươi lo lắng đến vậy?!” Lạc Khanh Nhan nghiêm túc hỏi, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của y, suy cho cùng cũng chỉ có nàng mà thôi. Nếu như mấy hôm nay tâm trạng của y không an, nhất định giấc mơ đó rất nặng nề rồi.

Dung Phượng Ca cứng đờ, sắc mặt không tốt cho lắm, khẽ mím môi, có vẻ như cự tuyệt việc nói chuyện này cho nàng

Lạc Khanh Nhan cúi đầu, hôn khẽ vào trán y, cười đến dịu dàng: “ Ngoan, mau nói cho ta biết!” Dung Phượng Ca, xoay mặt đối mặt với nàng, vươn hai tay ôm chặt lấy cổ nàng, vùi đầu vào hõm vai của nàng, khẽ lắc đầu.

Lạc Khanh Nhan nhíu mi, một tay ôm chặt lấy y, một tay vuốt khẽ lưng y, như đang an ủi

“ Nhan Nhan”

“ Ừ, Ta ở đây”

“ Nhan Nhan, ta…”

“ Đừng lo lắng, ta vẫn cùng ngươi….”

“ Thật không?!”

Lạc Khanh Nhan vò mái tóc của y, rối như tơ, kiên nhẫn nói: “ Ừ, đừng sợ, ta vẫn cùng ngươi, bất ly bất khí!”

“ Nói dối…!” Y mím môi, rời khỏi vai của nàng, đôi con ngươi lẳng lặng nhìn nàng, không một cảm xúc: “ lừa đảo”

“ Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc là đang lo sợ điều gì?!” Lạc Khanh Nhan nhíu mày, trầm giọng hỏi. Dung Phượng Ca không trả lời nàng, tiếp tục nói: “ Nhan Nhan có hối hận vì gặp Phượng Ca?! Dù có hội hận cũng không được”

“ Phượng Ca nhất định sẽ bám theo Nhan Nhan cả đời, không đi đâu hết. Đến kiếp sau cũng vậy, cả đời điều bám lấy Nhan Nhan, Nhan Nhan không được thích ai, yêu ai ngoài Phượng Ca…”

Y nghiêm túc nói, đôi con ngươi đen bóng, lẳng lặng nhìn nàng, tay cũng không quên nắm chặt tay nàng, mười ngón tương khấu. Lạc Khanh Nhan nhìn biểu cảm nghiêm túc của y, bỗng dưng bật cười, lại hỏi: “ Vậy nếu như, kiếp sau ta và ngươi không cùng thời đại, không cùng không gian và thời gian, không thể gặp nhau?!”

“ Không đâu…” Dung Phượng Ca lắc đầu: “ Kiếp này Phượng Ca làm nhiều điều tốt như vậy, giúp đỡ nhiều người như vậy, cứu mạng người nhiều như thế, lão thiên gia nhất định sẽ không phụ Phượng Ca. Nếu như, nếu như…” Dung Phượng Ca ngập ngừng: “ Nếu như những điều Nhan Nhan nói là thật, thì dù có như vậy… Phượng Ca cũng nhất định, dùng mọi cách, bất chấp thủ đoạn đến bên Nhan Nhan, lại tiếp tục ăn bám Nhan Nhan!”

“ Không cần đâu…” Nhan Nhan mỉm cười, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười: “ Việc nặng nhọc như vậy, ta làm là được rồi, ngươi cứ ngồi yên ở đó, chờ ta ta đến tìm ngươi” tựa như kiếp này vậy!

Dung Phượng Ca cúi đầu, khóe môi bất giác dãn ra, lúm đồng tiền như hoa, như ẩn như hiện

“ Vậy nếu như kiếp sau ta là nam nhân thì sao?!” Lạc Khanh Nhan cười cười hỏi y

“ Ừ, lúc đó chúng ta cùng đoạn tụ”

“ Ha hả, vậy nếu ta là nam, ngươi là nữ ?!”

“ Vậy thì Nhan Nhan nhất định phải lấy ta….”

“ Uhm, nếu như ngươi vẫn đẹp như vậy, thì ta sẽ nghĩ đến vấn đề đó” Lạc Khanh Nhan nghiêm túc nói. Dung Phượng Ca tức giận: “ Vậy lỡ như Phượng Ca xấu, rất xấu thì sao?!”

“ Lúc đó a….” Lạc Khanh Nhan cười dài, tủm tỉm nhìn y. Dung Phượng Ca bĩu môi: “ Lúc đó dù Nhan Nhan không muốn lấy, Phượng Ca nhất định cũng sẽ để dành nhiều tiền, sau đó tự mua kiệu hoa, tự mình gả cho Nhan Nhan, Nhan Nhan không lấy cũng phải lấy”

“ A?! Làm gì có kiểu ép hôn này nha…!” Lạc Khanh Nhan bật cười khanh khách

Dung Phượng Ca ôm lấy cánh tay của nàng, thật sự nghiêm túc nói, còn không quên gật đầu cái rụp: “ Nhan Nhan mà không giữ lời, Phượng Ca dù có hóa thành quỷ cũng bám theo Nhan Nhan cả đời”

“ Được rồi, được rồi….. sợ ngươi luôn, xem như cả đời này của ta, và cả kiếp sau nữa, bị ngươi ăn gắt gao luôn rồi”. Lạc Khanh Nhan cười khẽ, tên ngốc này, dù có nói những lời ngốc nghếch đến đâu, vẫn khiến cho tâm của nàng đập mạnh như vậy, mềm mại như vậy.

Dung Phượng Ca lúc này mới hài lòng nở nụ cười, tiếu dung ấm áp nhu hòa, ánh mắt đen láy, thâm tình tựa hải, in sâu trong đôi đồng tử ấy, vẫn mãi là hình bóng của nàng, không còn ai khác.

“ Haiz! cuối cùng cũng cười” Lạc Khanh Nhan nói: “ vậy có thể nói cho ta biết, ngươi mơ thấy gì mà lo lắng như vậy được không?! Còn bảo ta nói dối, tiểu mỹ nhân à! Ngươi dạo này thật là khó tính quá…”

Dung Phượng Ca buồn bực nói: “ Mấy hôm nay ta luôn nằm mơ thấy Nhan Nhan…, nhưng Nhan Nhan không thèm để ý đến ta, mà cứ chạy theo một người”

“ Ta chạy theo ai?!” Lạc Khanh Nhan kinh ngạc hỏi

“ Không biết, chỉ thấy bóng lưng của người đó, lam y, bạch phát… và… tử mâu”. Y không thể nhìn được gương mặt ấy, chỉ thấp thoáng dưới tán lê hoa, người đó lam y, bạch phát, mơ hồ đôi mắt màu tím… rõ ràng rất quen thuộc, y lại nhìn không ra, muốn vươn tay mắt đến, cũng chỉ là thoang thoảng hương lê hoa mà thôi

“ Lam y, bạch phát, tử mâu…” Lạc Khanh Nhan lẩm bẩm, lẳng lặng nhìn Dung Phượng Ca, như mơ như ảo, người trước mặt, dung nhan khuynh thành, lam y, bạch phát, tử mâu, cười đến hồn nhiên….

“ Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca lên tiếng, y nói tiếp: “ Trong giấc mơ, Nhan Nhan cứ chạy theo người đó, dù ta có cố gắng gọi như thế nào, cầu xin ra sao, Nhan Nhan cũng không quay đầu lại”. Dung Phượng Ca trầm giọng, thanh âm lạc hẳn đi. Khi đó, y gần như là tuyệt vọng, bởi lẽ trong giấc mơ, Nhan Nhan của y, đối với người kia, thâm tình tha thiết như vậy, ánh mắt nhu tình như thế, và cả…. tình yêu tuyệt vọng nữa. Dù y có cố gắng thế nào, cũng không thể đuổi kịp, y tức giận, y oán qua, y hờn ghen… nhưng là vô ích. Giãy dụa khỏi cơn ác mộng, lại thấy người nằm ngay bên cạnh, y đã vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng là, mấy hôm nay giấc mộng cứ liên tục quấy rầy y…..

“ Dung Phượng Ca…” Lạc Khanh Nhan thì thào, vươn tay ôm chặt lấy bờ vai của y, như là ma chướng, nàng khẽ gọi, liên tục: “ Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca… Phương Ca của ta… tiểu yêu thụ của ta…”

“ Nhan Nhan?!” Dung Phượng Ca kinh ngạc hỏi, cũng không rõ vì sao, Nhan Nhan của y lại dao động cảm xúc nhiều đến như vậy: “ Tiểu yêu thụ?!”

Lạc Khanh Nhan như sực tỉnh, lắc lắc đầu, tự cười mình mê chướng, tự dưng lại thấy một Dung Phượng Ca bạch phát, tử mâu, lam bào, có lẽ nàng mệt mỏi quá rồi chăng

“ Đừng sợ, ta vẫn cùng ngươi, chỉ là giấc mơ thôi mà…” Lạc Khanh Nhan an ủi y: “ giấc mơ thường trái với hiện thực”. Dung Phượng Ca gật đầu, không nói, càng thêm ra sức ôm chặt lấy nàng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu cười, cũng ôm lấy y, cúi đầu hôn nhẹ lên trán y, rồi má, rồi điểm nhẹ lên môi y, cười khẽ….

Dưới tán lê hoa, hoa rơi, gió thổi, lãnh hương hòa mình trong gió

Tối hôm đó, y lại nằm mơ, trong giấc mơ, nàng vẫn chạy theo người kia, còn y lại chạy theo nàng….

Cũng những cảm xúc, mê loạn, rối bời, hỗn độn cảm xúc, hỉ, nộ, ái, ố… làm cho y như phát điên. Chợt một bàn tay vươn lấy, nắm chặt lấy tay y, y quay đầu, nữ tử lạnh lùng tuấn mỹ kia ôm lấy y, nở nụ cười, tiếu dung lạnh nhạt nhưng ánh mắt dành cho y, vẫn nhu tình như thế. Y chợt cười, quay đầu ôm chặt lấy nàng, Lạc Khanh Nhan… Nhan Nhan, dù là trong giấc mơ, cũng chỉ có thể là của y.

Thấp thoáng, xa xa…. Hồng y nữ tử cũng cũng ôm lấy bạch phát nam nhân vào lòng, thâm tình tựa hải, dưới tán lê hoa, đẹp không tả xiết

Qúa khứ, hiện tại, và tương lai…. Đan xen, hỗn loạn, cuối cùng cũng quy về nguyên chỗ…

Dung Phượng Ca giật mình tỉnh giấc, là lúc canh ba

Nhìn Lạc Khanh Nhan nằm ngay bên cạnh, vẫn trong tư thế ôm lấy y, Dung Phượng Ca thỏa mãn cười, cười đến đắc ý, dù là trong giấc mơ y cũng bắt được lấy nàng, thì có là kiếp sau, kiếp sau nữa…. y cũng sẽ giữ chặt lấy nàng, không buông, không bỏ…

Cho nên, Nhan Nhan! Nàng cũng chỉ có thể là của ta, Nhan Nhan là của Phượng Ca mà thôi….

Nam Cung Dao

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 10 (End)

This gallery contains 1 photo.

Vì bù lỗi mấy này nay biệt vo âm tín, phiên ngoại cuối cùng này ta viết thật dài ( dường như 15 trang word thì phải ^^) này là phiên ngoại cuối cùng rồi, thế là đã đến lúc hoàn toàn chia tay vộ THẦN Y ĐÁNG YÊU CỦA LÃNH HUYẾT NỮ VƯƠNG. Chúc […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên Ngoại 9

This gallery contains 1 photo.

PHIÊN NGOẠI 9 : NHẬT KÝ CỦA BẢO BẢO (HẠ)   Hôm nay đã là ngày thứ năm từ khi mấy vị cố nhân đến nhà ta. Trong mấy ngày này, không khí trong nhà cũng bình thường lắm, không có những rắc rối mà ta suy đoán. Nhưng là, có một điều khiến cho […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 8

This gallery contains 1 photo.

PHIÊN NGOẠI 8 : NHẬT KÝ CỦA BẢO BẢO (TRUNG)   Khoảng nửa canh giờ sau, ta cùng hai đứa em đến nơi, buông xuống tiểu đệ, ta xoa xoa cánh tay có chút tê cứng của mình, cũng may tiểu đệ rất nhẹ nếu không thì cánh tay của ta sẽ gãy mất, ta […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên Ngoại 7

This gallery contains 1 photo.

Đáng lẽ cái này phải post cách đây hai hôm, nhưng mấy hôm nay ta bận quá, không có thời gian để viết, h mới post, các nàng thông cảm nhé ^^. Phiên ngoại này cũng không hài lắm đâu ( ta hình như chả có khiếu viết hài) được cái nó nhảm nhảm đâm […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 6

This gallery contains 1 photo.

Phù! thế là hoàn cái phiên ngoại Thế thế luân hồi… này rồi, ặc! dài đến 65 trang, nếu như chia chương thì viết được thành 1 bộ truyện ngắn 10c được đấy nhỉ ^^ Mới đầu, Dao không có ý định viết phiên ngoại này đâu, sau này cũng chả rõ vì sao lại […]

Thế Thế Luân Hồi, Khắc Cốt Tương Tư!

THẾ THẾ LUÂN HỒI, KHẮC CỐT TƯƠNG TƯ!

Clip này làm hơi bị lâu, vì ta chọn lọc hình ảnh cùng âm thanh kỹ quá mà ^^

Làm tặng mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta

Yêu mọi người nhiều lắm ^^

Nàng, lãnh khốc lạnh lùng, tàn nhẫn bá đạo, đầy thủ đoạn. Là hiện thân của hắc ám

Y, thuần khiết như Lê hoa, bên ngoài đáng yêu ôn hòa, bên trong lại quật cường vô cùng

Nàng, tuấn mỹ vô trù

Y, khuynh thành khuynh quốc

Hai người, trái ngược về dung nhan lẫn tính cách, lại tạo nên một vòng tròn hoàn hảo

Bảy tuổi năm ấy, tương ngộ dưới tán Lê hoa, từ rày về sau, vận mệnh đã định, thế thế luân hồi của nàng cùng y, luôn gắn kết với nhau……

Nam Cung Dao

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 5

This gallery contains 1 photo.

PHIÊN NGOẠI 5 : THẾ THẾ LUÂN HỒI, KHẮC CỐT TƯƠNG TƯ ( TRUNG III)   Lê hoa lại khai rồi lại tẫn Đông qua xuân đến hạ về thu lại chập chờn sang Nhân sinh, tựa như một giấc mộng Thoắt đó, lại là mười năm nữa trôi qua…….. Mùa thu năm nay dường […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 4

This gallery contains 1 photo.

Khụ khụ!! ta không biết là phiên ngoại 3 đã gây nên ‘làn sóng’ như thế, khiến cho khá nhiều bằng hữu ‘quăng boom’ nhà ta ^^ Nhưng là, đã qua hai ngày, mọi người đã bớt ‘phẫn nộ’ chưa nào, riêng ta khi viết xong PN này, ta có rất nhiều suy nghĩ. Thứ […]

Gallery

Thần Y Đáng Yêu – Phiên ngoại 3

This gallery contains 1 photo.

PHIÊN NGOẠI 3 : THẾ THẾ LUÂN HỒI, KHẮC CỐT TƯƠNG TƯ ( TRUNG I) Gặp nhau là duyên Yêu nhau là nợ Tình thâm duyên thiển Còn lại cũng là day dứt không nguôi Vũ Anh, Thiếp rốt cuộc muốn hỏi chàng có còn nhớ hay không dưới tán Lê hoa năm ấy, tính […]